NGHỀ ĐIỀU DƯỠNG CÓ VẤT VẢ KHÔNG?

 

Tôi đã viết khá nhiều về công việc của các bác sỹ, nhưng hôm nay lại là dịp đặc biệt, ngày Quốc tế điều dưỡng. Có lẽ chúng ta biết về ngày 27.2 nhiều hơn ngày 12.5 (ngày sinh của Florence Nightingale). Đây là ngày Quốc tế điều dưỡng, ngày mà cả thế giới vinh danh những đóng góp của Điều dưỡng cho nhân loại.
      Vậy họ là ai? Họ làm gì? Họ đóng góp gì? Để chúng ta cần phải tôn trọng và vinh danh họ? Thật ra, trước tiên hãy coi Điều dưỡng là một nghề nghiệp đã. Ai cũng có một nghề nghiệp để mưu sinh, ví như công nhân, nông dân, kỹ sư, bác sỹ...Và, nghề nào cũng quí, cũng đóng góp cho xã hội dù ít hay nhiều.
       Điều dưỡng Việt Nam hay trên thế giới là một công việc dành cho những người tham gia chăm sóc sức khoẻ cho nhân dân trong thời bình cũng như lúc chiến tranh, dịch bệnh.  Thế nhưng, họ phải yêu nghề, có tình cảm với đồng loại rất nhiều mới có thể trụ lại với nghề làm dâu trăm họ được. Có thể nói, vì nghề này mà họ thường xuyên phải xa cha mẹ, vợ chồng, con cái...để vào ca trực hay đi chăm sóc người "xa lạ". Mà tôi biết họ rất có tình cảm đấy, họ hiểu những điều này mà.

Để dễ hiểu, bạn hãy cố gắng thức vài đêm chăm người thân thôi thì ít nhiều sẽ cảm nhận được công việc này. Nhớ là họ còn phải đối mặt với hiểm nguy từ công việc đó nữa nhé. Chẳng phải đó là nguy cơ lây các bệnh da liễu, viêm gan, viêm phổi...từ chính các bạn đó sao? Có khi vì bức xúc đâu đó ngoài xã hội, một số còn trút giận lên những Điều dưỡng bằng nắm đấm, lưỡi dao oan nghiệt hay bạo hành bằng lời nói đó thôi. Hãy kiểm điểm lại bản thân xem vậy.
         Khi có chiến tranh, họ lại xông ra phía trước để chăm sóc không chỉ thương bệnh binh ngoài mặt trận mà còn lo cho những người dân vậy. Họ có sợ súng đạn không nhỉ? Tôi sợ! Rồi khi dịch bệnh hoành hoành, các bạn nào dám xông pha vì biết mình không thể, thì họ dù biết hiểm nguy vẫn sẽ lên phía trước. Tạm xa gia đình, người thân ít thì một vài ngày, vài tuần có khi nhiều tháng. Đó không phải là sự hy sinh ư?

Trở lại với thực tế nhé, chúng ta đơn giản hãy ủng hộ họ, tạo điều kiện cho họ làm việc, theo đúng những gì Pháp luật qui định. Như thế chính là vinh danh và yêu quí nghề Điều dưỡng rồi đấy. Còn tôi, luôn thầm cảm ơn những đồng nghiệp thân yêu của mình. Đơn giản thì họ là tai, mắt, tay nối dài của chúng tôi. Và nhân ngày này, kính chúc mọi Điều dưỡng mạnh khoẻ, yêu nghề, yêu đời.

 

 

Bài/ảnh: BSCK2 Nguyễn Hải Dương - Trưởng Khoa Chấn thương chỉnh hình BVĐK Lâm Đồng